Xa một ngày có lâu quá không e
Sao a thấy ngày cứ dài đến thế?
Đêm Hà Nội thơm nghẹn ngào lòng hoa sữa
Ngôi sao e ngân ngấn khóc dưới trời
Ngày xa e a bỗng hóa cô đơn
Gió cũng chẳng vô tình qua cửa sổ
Một chiếc lá vàng rơi cũng làm a nhớ
Áp mặt lên trăng mới biết trăng gầy
Tình a bồng bềnh trôi theo gió heo may
Ánh trăng nhắc về một thời mê đắm
Thơ a xuống dòng buông nghiêng dấu lặng...
Nỗi nhớ về e lấp mãi không đầy
A đã đánh dấu trên hàng cây xanh
Tặng e chút ít lòng thành
A bao năm tháng để giành không tiêu
Tặng e một sợi dây diều
Giữ hồn a khỏi đánh liều lên mây
Còn gì để tặng e đây?
Nghĩ nhanh kẻo lá trên cây sắp vàng...