Ai khuấy nước ... mành trăng non vỡ vụn
đôi tay người vô giác .. trí mong lung
đêm về khuya .... sương trắng rơi não nùng
cơn gió rét ... côn trùng hoài trăn trở
Ru giấc ngủ ... vổ về trong bở ngỡ
bên hiên nhà ... nhè nhẹ tiếng mưa rơi
lòng rối ren .. tâm trí ta rã rời
thân vàng vỏ ... nữa cuộc đời xa mãi
Ôi buốt nhói, một góc đau bên trái
thắt từng cơn trong nhịp đập mỏi mòn
trái tim sầu ... bịnh tình trở héo hon
ta muốn chết ... cho hồn rời khỏi sác
Và đêm nay .. linh hồn mình tan nát
sụp đổ rồi .... tình bồi đấp .....người ơi
hứng trên tay ... giọt sầu mộng rớt rơi
xuyên qua khẻ .. mười ngón tay gầy yếu
Đọng từng hạt lên kiếp đời Hàm Tiếu
rủ bụi mờ .. trên những cánh hoa yêu
màu trắng trong, phai úa buổi ban chiều
thì thôi nhé ....trái tim ơi .....hãy chết