Có một lần vô tình ta nhìn vào mắt emTa thấy hình bóng ta in trong đóVà từ đấy ánh mắt ta không tình cờ được nữaĐể phố chiều nhuộm tím những đa mangNhững lần tình cờ cứ thế trôi điRồi trái tim ta không yên bình được nữaMà rực lên cả một rừng hoa đỏCháy vào đêm nỗi nhớ đến cồn càoTa bắt đầu khám phá những vì sao (?)Tập làm thơ tình và bắt đầu những dòng nhật kýTừ những chuyện tình cờ ta đã là thi sĩCủa riêng em, nỗi đau nhỏ dịu dàngChẳng vô tình thì những chuyện đa mangĐể ta biết buồn, biết đắng cay, biết nông sâu đời, bụi Những giọt đời chát mặn cứ tình cờ rơi mãiĐể chắt chiu từng hạt yêu thươngTừ những chyện tình cờ ta đã yêu emTừ những chuyện vô tình ta mang thân vào mưa ngàn chớp bểNhưng trong thâm tâm, ta không hề hối hậnVì đã được yêu đến ghét, những chuyện tình cờ.